Nếu em giận hãy đánh, mắng hay cắn vào tay, vai anh như cách em vẫn từng làm. Nếu làm vậy mà khiến em vui và hết giận thì em cứ làm. Yêu em nhiều, đừng giận anh nữa nhé. 4. Em à! Thời gian không được nói chuyện cùng em, anh cảm thấy nhớ em vô cùng. Anh biết mình sai rồi, cho anh xin lỗi nhé. Anh hứa sẽ không có lần sau đâu. Dành tình yêu tặng cho đời, dành tình yêu tặng cho người Và niềm tin trong em luôn rực cháy Nụ cười em luôn trên môi cả thế giới sẽ nhận ra Một Việt Nam luôn hân hoang tràn dâng sức sống qua thời gian Hãy bay cao tận chân trời, hãy giang tay chào cuộc đời Và giờ đây tôi vui khi gặp em Xin chào em. 4 Tôi yêu - Thanh Duy M 17 tuổi vừa học hết lớp 11. M đang cố gắng tập trung thời gian và công sức cho năm học cuối để được xét tuyển vào Trường Đại học mà mình yêu thích, vì thế gia đình rất quan tâm, đầu tư và tạo điều kiện để M đạt được nguyện vọng. Chiều hôm đó, trên đường đi làm về, ông N (cha của M) đã Khi bạn đọc "Thời gian cùng tôi yêu em", thương xót và ngưỡng mộ chắc hẳn là hai hai cảm xúc không thể thiếu. Truyện bắt đầu bằng hoàn cảnh trớ trêu của bạn thụ Thư Hạ. Come out thất bại bị gia đình đưa đi nước ngoài. Đến khi quay về, mọi thứ dường như đều đã đổi khác. Video unavailable This video is unavailable Watch on 4. simply by christine Christine, cô nàng tóc ngắn gây ấn tượng với mình qua những khung hình hết sức giản đơn. Cô sống cùng chồng trong một căn hộ tối giản cùng một em cún. Christine là người truyền cảm hứng cho nhiều người trong việc Tối giản không gian sống, nội thất và thời trang. uB0pW7. Buổi sáng công ty rất bận rộn, Thích Phỉ Nhiên đi ra ngoài, Thư Hạ vẫn một lòng chuyên tâm làm việc, đến tận mười rưỡi mới có thời gian rảnh. Cậu lôi điện thoại ra nghịch, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ của Lạc Thụy, nên Thư Hạ gọi lại “Tối qua mới gặp, hôm nay đã nhớ tôi rồi sao~”“Nhớ cái đầu cậu, không biết xấu hổ! Định tìm Thích Phỉ Nhiên bàn chuyện làm ăn mà không thấy anh ta nghe điện thoại của tôi, anh ta có ở cạnh cậu không? Bảo anh ta nghe hộ với!”“Không, mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, anh ấy dùng hai máy, có thể mang có một cái, đợi chút tôi gửi số cho cậu.”“Thời điểm mấu chốt cũng giúp được việc phết nhỉ.” Lạc Thụy khen một câu, Thư Hạ đắc ý “Đương nhiên!”“À, cậu biết chưa, đêm qua Tần Tiêu xảy ra tai nạn giao thông đấy.”“Tai nạn giao thông?” Thư Hạ sợ hãi, rất nhanh đã nhớ tới cuộc gọi tối qua “Lúc nào?”“Cụ thể thì tôi không biết, sáng nay cậu ta không đi làm tôi đi hỏi ông chủ thì thấy bảo khoảng hai ba giờ sáng, nghiêm trọng lắm, tôi định tan làm đi thăm.”Ở quầy tiếp tân, Lưu Như Ý đang ăn vụng một cái bánh kem hạt dẻ, thấy Thư Hạ hấp tấp chạy ra thì gọi với theo “Đi đâu vậy?”Thư Hạ vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt hoảng loạn “Anh đến bệnh viện thành phố, nếu Thích Phỉ Nhiên quay lại công ty, em nói với anh ấy một tiếng, anh sẽ về ngay.”Nói xong liền nhanh chóng chạy đi. Chưa bao lâu sau, Thích Phỉ Nhiên quay lại, Lưu Như Ý nói cho anh biết “Thư Hạ vừa ra ngoài, anh ấy nói đến bệnh viện thành phố, sẽ về ngay.”Thích Phỉ Nhiên nhíu mày “Bệnh viện thành phố?”“Hình như có chỗ nào khó chịu ấy.” Vừa thấy Thích Phỉ Nhiên đổi sắc mặt, Như Ý cho là anh đang khiển trách Thư Hạ tội đi làm không tập trung, lập tức nghĩ cách giải thích thay “Vừa nãy thấy mặt anh ấy trắng bệch.”Thích Phỉ Nhiên quay người đi ngay, gọi điện cho Thư Hạ mấy lần mà không ai nghe Hạ chạy đến bệnh viện, trong lúc hoảng hốt giống như nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng trong lòng tràn ngập chuyện Tần Tiêu xảy ra tai nạn, nên không nghĩ được nhiều. Hỏi thăm phòng bệnh của Tần Tiêu xong thì lảo đảo đi tìm, sau vô số lần đẩy cửa, cậu cuối cùng cũng tìm được phòng Tiêu không nghĩ cậu sẽ tới, tay còn đang gãi đầu, có vẻ rất đau, lại nhìn thấy Thư Hạ thì ngạc nhiên “Thư Hạ, sao em lại đến đây?”“Em nghe nói anh bị tai nạn rất nghiêm trọng.” Thư Hạ đặt giỏ trái cây mình mua lên tủ đầu giường, sau đó mím môi, nhìn kĩ trên dưới Tần Tiêu. Đùi anh bó thạch cao, đầu quấn băng trắng, trên mặt cũng có vài vết thương, hoàn toàn là một bộ dạng của người bị hại trong cuộc tai nạn kia.“Không nghiêm trọng lắm, anh bây giờ không phải không có chuyện gì rồi sao?”Quấn như một cái xác ướp mà còn kêu không sao?“Xin lỗi.”“Em xin lỗi gì chứ? Cũng đâu phải em đâm phải anh đâu.”“Không phải tại anh gọi điện cho em sao.”Thư Hạ xoắn xoắn ngón tay, giống như mỗi lần phạm lỗi trước đây, cúi đầu, không dám nhìn Tần Tiêu, giọng nói khờ khạo thành thật, khiến cho anh không đành lòng trách cứ, huống chi, chuyện này còn chẳng liên quan đến cậu.“Cứ tưởng là chết rồi, nên muốn gọi điện cho em, nói mấy lời anh chưa kịp nói.”Tim đập bịch bịch, Thư Hạ cắn môi, hôm qua cậu mơ ngủ, Tần Tiêu lại thều thào, cậu cũng không nghe rõ anh nói gì. Cậu chỉ cảm thấy phiền, cho nên thái độ cực kì không tốt. Giờ nghĩ lại, nếu như mình sắp chết, gọi điện cho người khác mà bị đối phương tỏ thái độ lạnh lùng như vậy, chắc hẳn đau lòng tới đây, Thư Hạ lại nói một câu xin Tiêu cười cười “Không sao, em đến đây ngồi đi.”Thư Hạ đi đến cạnh giường anh, kê ghế ngồi xuống “Anh ăn táo không, em gọt cho anh.”“Anh muốn ăn quýt, em lấy cho anh đi.”Thư Hạ đưa cho anh “Lục Nghiêu đâu, sao cậu ấy không tới?”“Cậu ấy đi công tác rồi, không biết chuyện tai nạn, anh không nói cho cậu ấy biết.”“Vậy anh đừng nói với cậu ấy không cậu ấy lại lo.”Tần Tiêu nhìn cậu, cười vô cùng dịu dàng “Cảm giác như em thay đổi rồi, nhưng lại hình như chẳng thay đổi gì.”Thư Hạ không đáp.“Anh cũng coi như từ cõi chết trở về rồi.” Tần Tiêu cười, thở dài một hơi “Hôm qua nghĩ mấy chuyện, cảm thấy anh vẫn nợ em một câu xin lỗi.”“Em nhất định rất hận anh.”Hận, không chắc, nhưng trách thì đã từng. Lúc mới về nước, mỗi ngày đều suy sụp, nhưng giờ nhớ lại, cũng không quá khó khăn.“Thư Hạ, mẹ anh mất rồi.”Thư Hạ ngẩng đầu lên, Tần Tiêu nói tiếp “Em đi không lâu thì bà liền mất, mẹ anh sức khỏe vốn dĩ đã yếu, cha anh nói, bà là bị anh làm cho tức chết…”“Sao anh không nói với em?”Hai mắt Thư Hạ đỏ ửng, trong trí nhớ của cậu, mẹ Tần Tiêu là một người phụ nữ cực kì dịu dàng. Quan hệ giữa dì và mẹ vô cùng tốt. Mẹ cậu tính tình kiêu căng nên không có bạn bè thân thiết, chỉ có mỗi mẹ của Tần Tiêu mới bao dung được bà, loại bao dung này còn bao lê cả Thư Hạ, khiến cậu lúc còn nhỏ vẫn luôn ồn ào với cha nói muốn đổi mẹ với Tần Tiêu.“Không thể nói cho em được, em ở nước ngoài, nói ra không được, mỗi ngày đều có nhiều chuyện không vui như vậy, anh không nói được.”Thư Hạ không nhịn nổi nữa, nước mắt lăn xuống, Tần Tiêu đưa tay lau nước mắt cho cậu “Anh đến thăm em, tiền vé máy bay phải tích rất lâu, lúc tìm chỗ em ở cũng khó khăn.”“Em không biết.” Thư Hạ dụi mắt “Em cứ như một tên ngốc, cái gì cũng không biết.”“Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó. Em có tiết buổi sáng, nhưng dậy muộn, nên phải liều mạng chạy đến trường. Trường của em đẹp lắm, người Trung Quốc cũng nhiều, em học vẫn ngốc như thế, giống y như trước đây. Lúc chiều về nhà, em lại cùng người bạn Hàn Quốc cùng phòng kia đi siêu thị, mua bánh mì, bánh mì ấy nhìn qua rất khô, em có lẽ không thích ăn.”“Sau hôm đó, anh không liên lạc với em nữa.” Tần Tiêu cũng hồng hồng con mắt “Thư Hạ, mỗi ngày em đều nói với anh em ở nước ngoài buồn như thế nào, không tốt như thế nào, nhưng anh thật sự rất hâm mộ em, ít nhất, em sẽ không phải đối mặt với những ánh mắt chỉ trích em khác thường từ mọi người xung quanh. Họ cho rằng anh chính là tội nhân, anh cùng người ta yêu đương đồng tính, khiến cho mẹ anh tức chết. Chính anh cũng cảm thấy như vậy, mẹ anh là do anh hại chết. Mỗi lần anh nói chuyện với em, loại cảm giác này càng mạnh mẽ. Cho nên, anh không thể giống như trước đây, bởi vì thích mà ở cạnh em không lo sợ.”Thư Hạ khóc không nói lên lời, Tần Tiêu đưa cho cậu cốc nước.“Cho nên, anh quyết định không ở bên cạnh em nữa, tuy rằng anh vẫn thích em, nhưng, anh không thể ở cạnh em nữa.”Thư Hạ ấn ngực, kìm nén tâm trạng của mình, lát sau mới nghẹn giọng nói “Em biết, em hiểu, em không trách anh.”“Anh nghe Lạc Thụy nói em với Thích Phỉ Nhiên đã ở bên nhau, chúc mừng hai người.”Thư Hạ gật đầu “Anh với Lục Nghiêu…”“Anh với cậu ấy, đều là những người có quá khứ, nên nói từ góc độ nào đó, cũng rất thích hợp.”Thư Hạ cười, nhưng rất nhanh nước mắt đã lại trào ra, cậu khóc rất nhiều, không biết vì sao mình lại buồn, thế nhưng vẫn không ngừng vừa khóc vừa ra khỏi bệnh viện. Bệnh viện là nơi đã quen với đau khổ bất hạnh, khóc chỉ là chuyện hết sức bình Hạ ra đến cửa bệnh viện, thấy phía trước có chiếc xe quen thuộc. Cậu nghi ngờ dụi mắt, phát hiện là thật, liền chậm rãi đi tới. Mở cửa xe, Thích Phỉ Nhiên đang ngồi trong xe hút Hạ lau nước mắt “Anh đến rồi à?”Thích Phỉ Nhiên ôm lấy cậu, Thư Hạ ngồi lên đùi anh, đột nhiên nước mắt lại trào ra. Cậu ở trước mặt Tần Tiêu vẫn cố đè nén không khóc ra thành tiếng, lúc này đến trước mặt Thích Phỉ Nhiên, không để ý nữa mà khóc òa Phỉ Nhiên vỗ nhẹ lưng cậu, Thư Hạ giống như nghe thấy tiếng anh thở Tiêu nhìn táo trên tủ đầu giường, mắt không nhịn được cảm thấy lúc Thư Hạ đến, anh đã mơ, mơ thấy Thư Hạ năm mười bảy tuổi đến tìm anh. Hai người ngồi trước cửa sổ đọc sách, anh đang ngủ, Thư Hạ chớp chớp mắt, một lát đọc sách, một lát lại nhìn cũng mơ thấy Thư Hạ đến nắm tay mình, không buông ra nữa….Lảm nhảm Thương anh Tiêu, nhưng có nhiều thứ bỏ qua rồi thì không thể lấy lại được nữa THỜI GIAN CÙNG TÔI YÊU EM Tác giả Thất Qua Mị Thể loại ôn nhu si tình công x dương quang thụ, điềm văn Một câu chuyện chẳng có gì lại được tác giả viết thành có. Đa phần mình đọc nhiều tác phẩm thuộc thể loại điềm văn sinh hoạt. Với mình, tình yêu chẳng cần tìm đâu xa. Tình yêu trong tách trà pha cho đối phương buổi sớm hay bữa cơm tối muộn khi về nhà. Đơn giản và ấm áp vậy thôi. “Thời gian cùng tôi yêu em” cũng ấm áp như thế. Thơm nồng như tách cà phê sữa, lại có chút lợn cợn nơi đầu lưỡi. Có một cậu trai thường lắc lư khiêu chiến với người nọ. Lắc lư lắc lư lại lắc lư vào trong tim người ta. Ở một lần là ở thật nhiều năm, nhưng cậu vẫn ngốc nghếch cứ nghĩ người nọ là kẻ thù không đội trời chung của mình. Cậu trai ấy là Thư Hạ, thích nói cười, thích ăn ngọt, và có một người yêu thanh mai trúc mã Tần Tiêu. Còn người nọ thường bị khiêu chiến ấy, là Thích Phỉ Nhiên. Thích Phỉ Nhiên yêu Thư Hạ, đã lâu thật lâu. Yêu đến đau lòng, yêu mà người được yêu chưa từng hay biết. Mãi đến lúc Thư Hạ từ Anh quốc trở về… Ngày trước, chuyện tình của Tần Tiêu và Thư Hạ vỡ lở, Thư Hạ bị gia đình tống sang Anh du học. Thư Hạ luôn đinh ninh Thích Phỉ Nhiên chính là tên mách lẻo hãm hại cậu. Bởi vốn dĩ hai người đã chẳng ưa nhau từ trước. Cho đến khi Thư Hạ về nước. Gia đình của cậu không còn được như trước đây nữa. Tần Tiêu cũng không phải là Tần Tiêu của cậu nữa. Nhưng Thích Phỉ Nhiên ấy vậy mà lại là người đã giúp nhà cậu trả nợ, giúp nhà cậu mua nhà, giúp ba cậu có công việc. Thích Phỉ Nhiên ấy vậy mà nhận cậu làm việc, sau đó để cậu ăn vụng trong giờ làm, để cậu ngủ nướng, để cậu đi làm muộn. Thích Phỉ Nhiên sẽ mua vé cho cậu đi xem idol biểu diễn, sẽ chăm sóc Thư Hạ khi ốm, sẽ đợi cậu đi la cà với bạn về. Tính tình Thư Hạ có phần khá giống Lộ Lộ Nguyên Lộ Khán Tà Dương, là nhoi, là đáng yêu, lúc thì thông minh, lúc thì ngốc nghếch. Nhưng Thư Hạ yêu ghét rõ ràng, cũng không trốn tránh, cũng không giấu diếm. Một khi đã nhận định, Thư Hạ luôn cố gắng làm nhiều cách để đối phương chú ý đến mình. Thư Hạ tốt bụng đến nỗi khi cho rằng Phỉ Nhiên có đối tượng, cậu sẽ đau lòng Phỉ Nhiên đối xử mình quá tốt. Bởi đối tượng của Phỉ Nhiên sẽ ghen và buồn. Hạ Hạ nhà chúng ta mỗi khi bối rối phiền lòng, sẽ đi tìm Lạc Thụy – chị em bạn dì vô cùng tốt của cậu. Và Lạc Lạc đã nhiều lần phải an ủi, dỗ dành Hạ Hạ mỗi khi cậu buồn rầu. Khi Lạc Lạc và người yêu cãi nhau, Hạ Hạ sẽ bênh Lạc Lạc lập tức. “Thư Hạ ngồi xuống cạnh hai người, không xa cũng không gần, ở một cự ly không khiến người lúng túng, bĩu môi “Trên mặt bị thương thoa chút thuốc là khỏi, tim bị thương thì sao đây.” Lạc Thụy biết Thư Hạ như vậy là muốn bênh mình, cười cười “Thì tự lành chứ sao.” Thư Hạ hừ một tiếng, tàn bạo nói với Tiêu Dĩ Quyết “Anh cũng đừng mơ lại bắt nạt cậu ấy nhé.” [Trích chương 37] Thích Phỉ Nhiên, một người đàn ông si tình thầm lặng. Anh đã thích Hạ Hạ rất lâu, thích đến mức chỉ cần thấy bóng dáng ấy sẽ vui vẻ. Trong những năm tháng buồn tủi, một vài kí ức rời rạc với Hạ Hạ là động lực cho anh gắng gượng. Dù người đã quên mất lời đầu tiên hai người khi gặp nhau đã nói. Dù người luôn căm ghét chính mình. Dù nụ cười xinh đẹp của người chưa bao giờ là dành cho anh. Trong những đêm dài, một mình anh, hết điếu này đến điếu khác, hút thật nhiều thuốc, nhớ về một người. Nhưng anh vẫn yêu. Yêu đến mức cố chấp. Không ai bước được vào lòng Phỉ Nhiên được nữa. Với vẻ ngoài sáng láng, với sự nghiệp thành đạt, nhưng đứng trước tình yêu với Hạ Hạ, anh lại không đủ tự tin. Anh không đủ tự tin với mối tình thanh mai trúc mã của Hạ Hạ. Anh không đủ tự tin với tình cảm mới chớm của Hạ Hạ dành cho anh. Chua xót như thế, cũng lại ngọt ngào như thế. Anh dung túng cậu, chiều chuộng cậu. Cậu thích ăn vặt, anh sẽ để một ngăn tủ để đựng thức ăn. Cậu thích nghe lời thủ thỉ ngọt ngào, anh sẽ nói thật nhiều lần thật nhiều lần, dẫu anh là người trầm mặc ít nói. Anh sẽ ghen, ghen với bạn, với người yêu cũ, với cả thần tượng của Hạ Hạ nữa. Nhưng anh không nỡ, không nỡ la mắng hay giận dỗi cậu. Trong mắt Phỉ Nhiên, Hạ Hạ rất ngoan, rất đáng yêu, rất muốn cưng chiều cậu, rất muốn cho cậu những thứ tốt nhất trên thế giới. Và đúng là như thế. Hạ Hạ có được mọi thứ cậu cần, có được một anh bạn trai đẹp trai vượt tiêu chuẩn, có được luôn cả trái tim của anh bạn trai đó nữa. Cặp đôi Tiêu Lạc mình không biết có truyện riêng không nữa nhưng đây cũng là một cặp rất đáng yêu. Cách Tiêu Lạc ở bên nhau cũng khiến mình cảm thấy ấm áp. Câu chuyện như từ đầu mình đã nói. Một câu chuyện chẳng có gì quá đặc biệt. Nhưng bình đạm như thế, lại ngọt ngào như thế. Ngắn thôi nhưng cảm xúc trọn vẹn đủ đầy. Không thể đòi hỏi hơn với một câu chuyện ngắn gọn dễ hiểu. Chỉ biết, thời gian trước đây, thời gian hiện tại, thời gian tương lai, Phỉ Nhiên đều dùng nó mà yêu thương Hạ Hạ. Cậu theo Lạc Thụy đến phòng làm việc, lúc còn ở nước ngoài, Lạc Thụy đã từng nói qua về phòng làm việc này với cậu, rất lớn, người cũng nhiều. Lạc Thụy ở đó là một quản lí nhỏ, có một nhân viên theo thói quen chào bọn họ, Lạc Thụy ra dáng vẫy tay, thái độ nghiêm túc. Nếu là bình thường, Thư Hạ đã sớm cười nhạo cậu ta, thế nhưng hôm nay, cậu lại không hề làm như mắt cậu đảo quanh phòng làm việc, cậu còn đang vội tìm Thụy liếc mắt liền biết cậu đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói “Hình như Tần Tiêu chưa tới, hoặc là ra ngoài rồi, tóm lại là không ở đây đâu.”“Ừm.”Cũng không biết là thất vọng hay không thất vọng.“Thư Hạ?”Lạc Thụy quay người thấy Tần Tiêu đứng trước cửa, Thư Hạ ngốc nghếch đứng thẳng lưng như trong quân đội, cứng ngắc không Thụy đẩy đẩy Thư Hạ “Người đến rồi.”Một câu nói vô cùng bình thường…Thư Hạ đã từng tưởng tượng ra vô số cảnh tượng gặp lại Tần là mấy hôm trước ngày về, hôm nào cậu cũng mơ, trong mơ, cậu gặp được Tần Tiêu. Có nhiều giấc mơ rất đẹp, cậu chạy tới nhào lên người Tần Tiêu, sau đó Tần Tiêu sẽ ôm lấy cậu sợ cậu ngã, nói “Xin lỗi, bảo bối, gần đây công việc bận quá, anh không quan tâm em được, anh vẫn còn rất yêu em.”Cũng có khi, cậu sẽ mơ thấy Tần Tiêu khốn nạn nắm tay một người khác đứng trước mặt cậu, nói anh đã thay lòng đổi dạ rồi, anh không thương cậu nữa, không muốn dẫn cậu đến Vạn Lí Trường Thành nữa, anh giờ thích Thái Lan rồi, muốn dẫn người đó đi xem nam giả mơ, Thư Hạ rất phóng khoáng mà nói thay lòng đổi dạ thì thay lòng đổi dạ, dù sao cái loại phế vật như anh cũng trèo không nổi Vạn Lí Trường Thành. Nhưng vừa tỉnh, cậu lại vừa mắng vừa khóc, mơ linh tinh cái gì không đây, Tần Tiêu không tiến lên ôm cậu, cũng không nắm tay người khác. Lúc anh nhìn cậu, trong mắt không hề có lấy một gợn sóng.“Cậu về rồi.”Nói xong còn cúi đầu đảo lại tài liệu trong tay, đi vào phòng làm việc, đi ngang qua Thư Hạ cũng không ngừng Thụy nhìn Tần Tiêu, lại nhìn Thư Hạ, thấy Thư Hạ không có phản ứng gì, lại quay đầu nhìn Tần Hạ trừng mắt quát “Cái tên nhóc quạt điện nhà cậu, sao lắc đầu hăng hái thế hả!”Lạc Thụy còn đang mơ màng “Hết rồi?”“Thế cậu còn muốn nhìn gì? Thư Hạ đại náo phòng làm việc hay Thư Hạ khóc sập phòng làm việc?” Thư Hạ chán nản nói đùa với Lạc Thụy, Lạc Thụy không cười, chính cậu cũng thấy chẳng có gì đáng đầu lại, Thư Hạ lại nhỏ giọng nói “Anh ấy cao hơn rồi, trước đây không có cao hơn tôi nhiều như thế.”Lạc Thụy không nhìn nổi cậu như vậy, liền ôm lấy vai cậu “Vào phòng làm việc của tôi xem chút không?”“Vào chứ, dù sao cũng chả có gì làm.”Hai người đi chưa được mấy bước, Tần Tiêu đã lại đi ra, Thư Hạ nghĩ một chút, vẫn gọi anh “Tần Tiêu, em muốn nói chuyện với anh.”Tần Tiêu cười cười với cậu “Bây giờ tôi đang làm việc, có chút bận, có chuyện đợi tan làm nói được không?”“Vậy được, em chờ anh ở quán cafe dưới kia, bao giờ anh tan làm thì đến tìm em.”Thư Hạ mím môi, cố gắng kìm nước mắt, kiên cường. Tần Tiêu nhìn cậu một lúc, anh và Thư Hạ lớn lên bên nhau từ nhỏ, vẻ mặt của Thư Hạ có ý gì, anh quá hiểu rồi.“Vậy được, tôi bận, đi trước.”Thư Hạ cũng không vào phòng làm việc của Lạc Thụy xem xét nữa mà đi thẳng xuống quán cafe, gọi một miếng bánh ngọt, lấy thìa chậm rãi đào đào rất thích đồ ngọt, thế nhưng hôm nay lại không có chút hứng thú nào, nhạt nhẽo như nước, chán Hạ rõ ràng đang đau Thụy nói chuẩn bị tâm lí thật tốt, hóa ra là chuẩn bị như thế này lúc không gọi được điện thoại cho Tần Tiêu, từ lúc cậu hỏi Lạc Thụy có phải Tần Tiêu có phải có người khác hay không, Thư Hạ vẫn luôn đau lòng, nhưng những nỗi đau này, hoàn toàn không đau bằng nỗi đau do thái độ lúc nãy của Tần Tiêu mang mắt Tần Tiêu nhìn cậu, giống như nhìn một người xa Hạ giơ tay lên, gọi thêm một miếng bánh nhỏ, coi nó thành Tần Tiêu mà chia năm xẻ bảy, chân của Tần Tiêu này, mặt Tần Tiêu này, tất cả nuốt hết vào trong bụng, vô cùng máu me, vô cùng hả xong bánh, Thư Hạ lại thấy buồn ngủ, cậu nhìn đồng hồ, thấy mới hơn hai giờ, cách giờ tan làm còn sớm, liền ngả người lên ghế sofa ngủ rất say. Mãi sau mới bị Lạc Thụy lay tỉnh. Lạc Thụy ngồi xuống đối diện cậu, gọi một ly cafe “Cậu nói xem sao cậu phải thế chứ?”Thư Hạ dụi mắt “Cậu tan rồi? Tần Tiêu đâu?”“Về từ sớm rồi!”Thư Hạ đứng dậy “Đi thôi đi thôi, chúng ta cũng đi, đi xem phim đi, gần đây có phim gì hay không?”“Cậu không cần giả vờ trước mặt tôi đâu, cậu khóc tôi cũng sẽ không cười cậu, lúc cấp ba không phải rất thích khóc à.”“Cậu còn biết nói là cấp ba, không cho người ta lớn sao, bốn năm nay của tôi uổng phí à!” Thư Hạ hít hít mũi, sau đó mở điện thoại “Tôi xem xem có phim gì hay, phim hài nhé, hôm nay buồn quá rồi, xem phim hài cho nó vui vẻ.”“Được, tôi gọi điện cho chú Tiếu đã, bảo anh ấy hôm nay tôi về muộn.”Lúc Lạc Thụy ra ngoài gọi điện, Thư Hạ ngồi ngây người nhìn ra ngoài cửa đúng giờ tan lớp, một đám học sinh từ trường học gần đó đi ngang qua cậu, cũng có mấy học sinh nam đi vào trong quán, ngồi xuống cạnh bàn Thư Hạ, gọi mấy miếng bánh socola, trong đó có một cậu nhóc giống như nóng lòng không chờ nổi.“Sao mà cậu chảy cả dãi ra thế, mấy cái bánh ngọt lợ này có gì ngon mà hôm nào cũng mua, cứ như là con gái ấy.”“Tớ thích ăn, không được hả? Cũng đâu phải chỉ có con gái mới được ăn bánh ngọt chứ?”“Ok ok ok, cậu ăn đi.” Cậu học sinh kia bất đắc dĩ, nhưng một lúc sau vẫn đứng lên “Tớ thấy bên kia có bánh dâu tây, không phải cậu thích dâu tây sao, có muốn không?”“Đi nhanh đi.”Cậu nhóc lúc đầu kêu người ta chảy dãi lúc này lại vội vàng đi mua bánh. Thư Hạ nhìn mà buồn cười, nhưng vẫn thầm ước họ cũng đã từng có khoảng thời gian như và Tần Tiêu….Đồng phục có mặc thế nào cũng không đẹp, lôi bè kết phái, cãi nhau, sẽ luôn hiện lên trong giấc mơ giữa đêm khuya của cậu, chỉ nhớ lại thôi đã không sao kìm được tiếng thở Lạc Thụy gọi điện xong quay lại, thấy Thư Hạ đang ngây ngốc nhìn người khác, liền xòe tay ra trước mặt cậu huơ huơ. “Nghĩ gì thế?”“Không, sao gọi điện lâu thế, cậu với chú Tiếu nồng nàn nhỉ.”“Cũng bao lâu đâu.” Lạc Thụy nhìn thời gian nói chuyện, mười bảy phút, đúng là hơi lâu, sao mình không cảm nhận được nhỉ, rõ ràng là chả nói gì mà.“Đi thôi, gần đây có một rạp chiếu phim đó.”Thư Hạ tiến đến cạnh Lạc Thụy, hai người cùng nhau rời đi, cậu so chiều cao với Lạc Thụy nói “Thụy Nhi, có phải cậu cũng cao lên không, trước đây cậu không cao bằng tôi mà.”“Thế à? Tôi cũng không để ý.” Lạc Thụy đứng lại, giơ tay so sánh “Thật nè.”Thư Hạ không vui “Đều tại khí hậu nước Anh hết, lúc nào cũng mưa, chả thấy mặt trời bao giờ cả, làm lỡ quá trình phát triển của tôi!”“Cậu cũng đâu còn cách nào khác, tha hương mà.”Thư Hạ lầm bầm hai tiếng, Lạc Thụy ôm lấy vai cậu “Tôi đi mua vé, cậu muốn ăn bỏng ngô không, anh đây mời cậu.”“Ăn!” Tâm trạng không tốt là tâm trạng không tốt, có ăn mà không nhận thì có mà ngốc!Rạp chiếu phim rất nhiều người, lúc Lạc Thụy mua vé đã không còn nhiều chỗ, chỉ đành chọn một chỗ trong góc, hai người mới được ngồi cạnh rất hay, gây hài nhưng không quá lố, trong rạp chiếu thi thoảng lại vang lên từng trận cười to, Lạc Thụy cười đến đau cả bụng, lúc ngừng lại mới phát hiện người bên cạnh không có động tĩnh gì, cảm thấy kì lạ “Sao cậu không cười….”Còn chưa dứt lời, đã khựng Hạ ngồi cạnh cậu, im lặng, vẻ mặt nhăn nhó, tu tu mắt Lạc Thụy hơi ửng đỏ, cậu đã biết Thư Hạ giả vờ bình thường từ sớm phim còn lại, Lạc Thụy cũng không xem nữa, lúc đèn trong rạp chiếu sáng lên, Thư Hạ nhanh chóng lau mặt, đứng dậy, nghèn nghẹn nói “Xem xong rồi, về nhà thôi.”Lạc Thụy thở dài, điện thoại Thư Hạ đúng lúc vang lên “Alo, ai vậy?”Thư Diệu Chi tức giận hừ một tiếng “Mi nói xem là ai? Số điện thoại của cha mi mà mi cũng không lưu hả?”Thư Hạ liếc nhìn Lạc Thụy một cái, dùng khẩu hình miệng nói “Cha tôi.”“Không phải con vừa đổi máy sao, còn chưa kịp lưu mà.”Thư Diệu Chi lại hừ một tiếng “Về nước không về nhà đầu tiên, còn ở ngoài la cà?”“Vừa hay gặp Lạc Thụy nên con ở lại nói chuyện với cậu ấy một lát.”“Nhanh chóng về ăn tối.”“Vâng.” Thư Hạ phiền não, thời gian cậu về nước đâu có báo cho Thư Diệu Chi đâu? Cậu còn định ở lại chỗ Lạc Thụy mấy ngày mà! Nghĩ nghĩ, nếu như năm đó cha cậu đã có thể đúng lúc lôi cậu lên lại máy bay, thì bây giờ đương nhiên, ông cũng sẽ biết rõ cậu ở đâu, làm gì, chuyện này quá là bình thường rồi, thôi khỏi cần Thụy nghe cuộc nói chuyện giữa hai cha con cậu, nói “Tôi tiễn cậu về nhé?”Thư Hạ gật đầu “Có xe tốt thật.”“Xe của chú Tiếu.”Thư Hạ ước ao “Có chú Tiếu thật tốt!”Lạc Thụy đắc ý “Đó là điều đương nhiên!”Thư Hạ thật lòng nói “Thụy Nhi, trước đây là tôi không nhìn nhận hai người cẩn thận, cứ nghĩ cậu với chú Tiếu chỉ là chơi đùa thôi, sẽ không có kết quả tốt, nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi, là tôi suy nghĩ hạn hẹp, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, hai người vẫn ở cạnh nhau, thật hâm mộ.”“Tôi với Tiêu Dĩ Quyết cũng từng cãi nhau, thế nhưng tính tình tôi rất tốt, tôi nhịn anh ấy, yêu thương anh ấy nha~ va va chạm chạm là lại hết ngay.” Lạc Thụy tìm được ở ghế sau một gói kẹo, ném cho Thư Hạ, Thư Hạ hoan hô, là vị hoa hồng cậu và Lạc Thụy thích ăn, nghĩ nhất định là chú Tiếu mua, lại nghe Lạc Thụy show ân ái, đố kị đến mức muốn cào tường! Reads 347,891Votes 19,134Parts 45Ongoing, First published Jul 22, 2017Table of contentsSat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Sat, Jul 22, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Wed, Jul 26, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Fri, Jul 28, 2017Tên truyện Thời gian cùng tôi yêu em 时光和我爱着你 Tác giả Thất Qua Mị 七瓜咩 Nguồn raw ๖ۣۜKho ๖ۣۜTàng ๖ۣۜĐam ๖ۣۜMỹ - ๖ۣۜFanfic Văn án Điềm văn không ngược. Yêu em sâu đậm dài lâu, từ những tháng ngày em còn chưa biết. Thư Hạ bị lưu đầy ra nước ngoài bốn năm, rốt cuộc nhận được lệnh đặc xá về nước, nhưng về đến nơi mới phát hiện, tất cả, đều không giống như trước đây nữa cha mẹ ly hôn, trong nhà phá sản, đối tượng thanh mai trúc mã vài chục năm ở cùng người khác. Thư Hạ Tôi đúng là thương thay cho thân mình! Đúng lúc này, Thư Hạ gặp kẻ thù từ cấp ba của mình - Thích Phỉ Nhiên. Cậu phiền người này, phiền ra mặt, nhưng cha cậu lại nói Tiểu Thích là ân nhân của nhà chúng ta. Thư Hạ Hả hả hả? Cha cậu nói tiếp Chúng ta nợ Tiểu Thích rất nhiều tiền. Thư Hạ Hả hả hả? Thư Hạ chán nản Thích Phỉ Nhiên, bên cạnh anh còn thiếu người không? Thích Phỉ Nhiên Gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một người yêu. Thư Hạ cho tới giờ cũng chưa từng để người mà cậu cho là "kẻ thù" này trong lòng, cũng chưa từng biết, mình vẫn luôn tồn tại trong lòng của kẻ thù. Thư Hạ nhào lên người anh "Em có đầu óc hay không có đầu óc?" Thích Phỉ Nhiên gật đầu "Có đầu óc." "Em giỏi hay không giỏi?" "Giỏi." "Em lại còn lớn lên đẹp trai như vậy, xong rồi, Thích Phỉ Nhiên, có phải anh yêu chết em rồi không?" Tên nhóc không biết xấu hổ này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi. Thích Phỉ Nhiên gật đầu "Vô cùng yêu em." Thụ có chút dễ thương, công là một khối băng có chút trong ngoài bất nhất. Nội dung Đô thị tình duy385danmei Thư Hạ biết Lạc Thụy lo lắng điều gì, Lạc Thụy sợ cậu vừa nhìn thấy Tần Tiêu sẽ không khống chế được mà xuất ra sức lực kinh hoàng, thế nhưng Lạc Thụy quá đề cao cậu rồi, cậu đâu có mạnh như Hạ thích làm ầm ĩ, nhưng cậu vẫn biết phải ầm ĩ với người để ý mình, yêu thương mình, giống như thời cấp ba, lúc Tần Tiêu chọc giận cậu, cậu sẽ tức đến ba ngày ba đêm không thèm để ý anh. Tuy nhiên bây giờ, Tần Tiêu đã không coi cậu ra gì, không để ý đến cậu, cậu sẽ không tự nhiên đi chuốc nhục vào ầm ĩ vốn là vì mong được anh quan tâm, nhưng giờ anh đã không như vậy, thì cậu còn ầm ĩ cái gì đây?Cậu muốn đi, cũng chỉ do nghĩ sinh nhật chắc rất vui, muốn đến góp phần. Ngoài ra, trong lòng cũng thật sự muốn nhìn thấy Tần Tiêu một với Tần Tiêu là trúc mã trong trúc mã, mẹ cậu với mẹ Tần Tiêu vốn là bạn thời đại học, rất thân nhau, lúc hai người kết hôn còn cố ý chọn cùng một khu chung cư, ở ngay sát cạnh nhà nhau, quan hệ hai bên cũng Hạ sinh muộn hơn Tần Tiêu hai năm, lúc cậu còn chảy dãi luôn miệng gọi anh Tiêu, Tần Tiêu đã một người lớn nhỏ, hai nhà không biết là quá yên tâm về con mình hay là quá vô tâm, phần lớn thời gian đều giao Thư Hạ cho Tần Tiêu trông nom. Tần Tiêu bị dạy thành một người vừa chín chắn vừa nghe lời, rất cưng chiều Thư Hạ, hai đứa trẻ cứ như hình với bóng mà ở bên này, lúc bắt đầu đi nhà trẻ, mỗi ngày lúc Tần Tiêu rời đi, Thư Hạ sẽ ở nhà vừa khóc vừa quấy. Cậu lúc nhỏ khó dỗ, cứ thế khóc tròn một ngày, cho đến tận khi Tần Tiêu về mới thôi. Không còn cách nào khác, Thư Diệu Chi chỉ đành dùng quan hệ sửa lại căn cước của Thư Hạ thành lớn hơn một tuổi, nhét Thư Hạ vào nhà trẻ cùng với Tần ấy hàng xóm ai cũng nói, con nhà họ Thư nhất định là sinh nhầm giới tính rồi, lớn lên xinh đẹp như con gái, tính cách cũng như con gái, lại đặc biệt thích quấn lấy con trai nhà họ Tần gọi anh Tiêu anh Tiêu. Thằng nhóc nhà họ Tần cũng rất khác người, rõ là đang ở độ tuổi nghịch ngợm, ghét nhất mấy đứa nhóc con cứ cả ngày bám sau đít mình nhõng nhẽo. Thế nhưng Tần Tiêu lại một chút xíu cũng không thế, luôn luôn chăm sóc cho Thư Hạ rất chu đáo, khiến cho ngay cả mẹ Tần Tiêu cũng phải nói đùa “Hạ Hạ, gả cho Tần Tiêu làm vợ có được không?”Thư Hạ mở to hai mắt, không chút do dự, giọng nói trong trẻo “Được ạ!”Sau lại đi học tiểu học, trung học, mỗi năm khai giảng lại làm khổ Thư Diệu Chi một lần đi cửa sau, lo lót cho hai đứa được học chung một lớp. Mở ra cuốn album ảnh, từng trang từng trang đều nhét đầy ảnh hai người. Giống như cây leo quấn quýt không rời, nỗ lực vươn về một phía mà lớn lên, không chút cách Hạ biết mình thích đàn ông là do tự mình tìm ra, còn Tần Tiêu phát hiện mình có thiên hướng thích đàn ông là do công lao của Thư Hạ. Thư Hạ có gì cũng nói với anh, cho nên liền nói với Tần Tiêu trước tiên, biểu hiện của Tần Tiêu không chút sợ hãi, nhưng trong lòng lại bất ổn, hoang mang. Sau cũng dần bình tĩnh lại, dù sao cũng đã mười sáu mười bảy tuổi, thái độ với Thư Hạ cũng chầm chậm thay đổi, thay đổi, thay đổi, cứ thế mà bẻ cong mình nghĩ nữa, Thư Hạ nghĩ, càng nghĩ lại càng khó chịu, quá khứ đã qua, làm người phải nhìn về phía trước mới cố sức dốc lại tinh thần, hôm qua đến phòng làm việc kia thấy Tần Tiêu, lúc đầu đúng là không nhận rõ anh, bốn năm, có thể thay đổi rất nhiều thứ. Tần Tiêu cao hơn, cũng gầy hơn, nhưng thói quen thích kéo tay áo lên thì vẫn y như cũ. Lúc còn học cấp ba, trường học phát đồng phục là áo sơ mi dài tay màu trắng, tay áo dài đến mức có thể dùng để vung vẩy hát hí khúc luôn. Thư Hạ ỉu xìu, mỗi ngày tay áo đều dính đầy bụi, Tần Tiêu vừa mắng vừa xắn tay áo lên giúp cậu, gọn gàng sạch sẽ giống như anh, lộ ra một đoạn tay trắng trẻo, nhìn qua vừa nhẹ nhàng vừa thoải Hạ lúc ấy không hiểu vì sao mọi người đều gọi Tần Tiêu là hotboy, bởi vì dù Tần Tiêu có đẹp, cũng không thể đẹp đến mức ấy. Giờ nghĩ lại, đúng là một người sạch sẽ sáng sủa, khí chất thư sinh giống như anh, đứng giữa một đám con trai cấp ba râu ria hèn mọn, thật sự rất nổi bật, hoàn toàn xứng đáng với cái danh xưng hotboy bắt đầu nhớ rồi, Thư Hạ đập đầu mình một cái, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện mình đã vô thức xắn tay áo lên tự lúc gian mấy chục năm, mang lại cho Thư Hạ, không chỉ là một tình yêu ngây ngô say đắm, mà còn là thói quen khắc sâu tận xương tủy. Tư thế bước đi, câu cửa miệng, nhân vật hoạt hình, cửa tiệm trà sữa, tất cả đều khiến cậu tồn tại giống như một người khứ phải để quá khứ qua đi!Thế nhưng trước mắt chưa qua được!Thư Hạ ra ngoài ngồi tàu điện, mua cho Tiêu Dĩ Quyết một cái bánh gato, lúc ngang qua cửa hàng bán hoa còn định mua cho anh một bó hoa cẩm chướng, thế nhưng nhanh chóng, khuôn mặt hung thần ác sát của Lạc Thụy nhảy ra khiến nó tan biến sáu giờ tối, Thư Hạ gõ cửa nhà Lạc Thụy giống như canh cửa đợi một mình cậu, cậu vừa gõ, Lạc Thụy lập tức mở ra, hai người nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng đặc Hạ hỏi “Thụy Nhi, cậu bị tiêu chảy à?”Lạc Thụy lắc đầu, nhăn mặt “Sao gọi điện cho cậu, cậu không nghe?”Thư Hạ móc điện thoại ra “À, để chế độ rung, không nghe thấy.”Lạc Thụy quấn quýt “Nói cho cậu biết chuyện này, nếu như cậu nghe xong không muốn mắng tôi cậu hãy vào.”Thư Hạ đưa bánh gato cho cậu “Có gì thì nói đi, làm gì mà thần thần bí bí, sao, có phải Tần Tiêu đến rồi không?”“Không chỉ thế đâu.” Lạc Thụy đau khổ “Đối tượng của anh ta cũng đến!”Thư Hạ đưa tay lên ngực “Đau đến không thở được.” Sau đó đùa đùa “Đến thì đến, tôi cũng chẳng pk với cậu ta.”Lạc Thụy hai tay ôm mặt, giọng nói bi thảm “Còn có… Thích Phỉ Nhiên cũng tới!”Thư Hạ vẻ mặt vô cảm “Tôi không chỉ muốn mắng cậu, tôi còn muốn đánh cậu nữa! Sao cậu không chịu nói sớm?!”Lạc Thụy nóng nảy “Không phải tại cậu không nghe máy sao! Anh ta vừa mới tới thôi! Hơn nữa tôi cũng không biết anh ta sẽ tới! Tiêu Dĩ Quyết, cái lão già kia thế mà rất thân với anh ta! Tôi cũng hoang mang vậy!”Thư Hạ thở dài “Giờ tôi đi còn kịp không?”Tiêu Dĩ Quyết bên kia đã sớm phát hiện tâm tình Lạc Thụy nặng nề, thấy cậu đi mở cửa mà mãi không về thì đoán chắc là Thư Hạ tới, liếc qua Thích Phỉ Nhiên đang ngồi trên ghế sofa yên lặng xem Đại Hùng Nhị Hùng * thì đi ra cửa. “Thư Hạ tới à, đứng ngoài làm gì thế, vào đi, đang đợi cậu đấy.”[Đại Hùng Nhị Hùng Tên một bộ phim hoạt hình Trung Quốc.]Lạc Thụy nhỏ giọng “Xem ra là không kịp rồi!”Thư Hạ cười cười hai tiếng, sau đó nắm tay, cẩn thận lễ phép nói “Chúc chú Tiếu sinh nhật vui vẻ, năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng như tuổi trẻ.”“Cảm ơn cháu trai ngoan, vào đi.”Lạc Thụy và Thư Hạ liếc nhau, hôm nay Tiêu Dĩ Quyết có vẻ vô cùng áp Hạ không được tự nhiên bước vào, lúc đến phòng khách thấy Thích Phỉ Nhiên đang ngồi đó, cũng không buồn nhìn mình thì cảm thấy cả người khó chịu, quay lại nhìn vào phòng bếp lại thấy Tần Tiêu và người kia đang dựa sát vào nhau rửa hoa quả, thi thoảng phát ra tiếng mặt giáp công, quả là nghĩ đã đau lòng!Cậu ngồi xuống cái bàn bên cạnh, Lạc Thụy cầm trái cây đến ngồi cùng cậu, hai người nháy mắt liên tục, Tiêu Dĩ Quyết ở trong phòng ngủ gọi Lạc Thụy “Lạc Thụy, anh không tìm được áo len, em có biết ở đâu không?”“Anh tìm áo len làm gì? Có mặc đến đâu?” Lạc Thụy vừa oán giận vừa đi vào trong phòng, ánh mắt của Thư Hạ cũng nhìn theo, không ngờ lúc nhìn đến ngã rẽ lại đối mặt với tầm mắt của Thích Phỉ Hạ đảo mắt, nhỏ giọng nói “Nhìn gì, nhìn nữa đập chết anh!”Thích Phỉ Nhiên đứng dậy đi về phía Thư Hạ, Thư Hạ liền lo lắng, đây là sao, cậu vừa đòi một nhát đập chết anh ta, anh ta sẽ không thật sự ra tay với cậu chứ? Hay là còn thù vụ ăn cơm hôm qua? Nhìn cái chân dài kia bước qua, nhìn cái thân thể vô cùng rắn chắc kia bước qua, Thư Hạ thật sự là một chút cũng không sợ!“Tôi nói cho anh biết, chỉ có học sinh tiểu học mới đánh người thôi!” Thích Phỉ Nhiên đi đến trước mặt cậu, Thư Hạ làm ra tư thế một quyền Vịnh Xuân “Đều là người lớn rồi, lịch sự một chút đi.”Thích Phỉ Nhiên không để ý đến cậu, đưa tay nhặt một quả dâu tây, sau đó lại ngồi xuống xem Đại Hùng Nhị Hùng.???Thư Hạ hoang mang, xấu hổ nhét thẳng dâu tây vào ấu trĩ rồi! Ấu trĩ đến không còn giống người nữa rồi!

thời gian cùng tôi yêu em