Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi Chương 33 Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử ánh mắt giao nhau. Vẫn là người con gái ấy, vẫn là ánh mắt ấy, nhưng bây giờ lại chứa sự lạnh lùng và mất niềm tin với anh. Lý Đông Lượng kéo Hà Hoa Tử ngã ầm xuống giường. Tay anh cởi từng chiếc nút áo của mình, tay còn lại chống xuống giường. Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn [chap 1] Chap Sau. TRUYỆN ĐỀ CỬ. 244,749. 33. Chọc tới chủ tịch tổng tài 2. Chap 144. 22/04/20. 115,464. 17. Vương Tước Tư Hữu Bảo Bối. Chap 196. 14/06/20. Nếu nội dung có làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào theo quy định của Pháp luật nước Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Thiếu Soái Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn . 28 Tháng Bảy, 2021 . Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài 2 Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài 2 . 20 Tháng Năm, 2021 . Tags: co vo bo tron Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc - Chương 5: Vậy mà đã mang thai. Trước Cài đặt Danh sách chương Tiếp. Đám đông đang sôi nổi nhốn nháo bỗng nhiên im bặt, tự động đứng tách ra hai bên nhường lối đi ở giữa phòng. Cố Hề Hề cảm nhận Thiếu Soái! Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn! Ta Là Một Thân Cây Hồng Hoang ; Chúng Ta So Xem Ai Càng Tra ; Tình Mới Là Sếp Tổng (18+) Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen; Tay Không Bắt Sói; Dê Con Và 7 Chú Sói; Lý Do Tôi Thích Thằng Bạn Thân; Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây 2aTz. Truyện Lý tổng, vợ ngài lại bỏ trốn rồi Thông tin truyện Lý tổng, vợ ngài lại bỏ trốn rồi Đánh giá từ 2 lượt. Tác giả Brenna Hu Thể loại Ngôn tình, Hiện đại Nguồn Trạng thái Đang cập nhật Lý Đông Lượng là tổng tài công ty Lý Thành. Trên trương trường, anh là người cường thế, sát phạt quyết đoán, nhưng về tình cảm, anh cũng chỉ là một người đàn ông dịu dàng, và chỉ với người anh thương. Cô gái mà anh yêu, Hà Hoa Tử. Một người có tính cách độc lập, mạnh mẽ nhưng ít ai biết được tâm hồn lại mong manh, nhạy cảm. Cũng là người đã làm cho anh phải điên cuồng nhiều năm vì tìm kiếm. Anh tìm cô là vì hôn ước. Cô trốn anh cũng là vì hôn ước. Mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu như không có ngày đó... Danh sách chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 1 2 Trong khi Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử vui vẻ vì vừa mới kết hôn, lại có hai kẻ đang đau khổ muốn chết đi sống lại. Lần này người hẹn đi uống rượu không không phải Trần Dục Tú, là Dương Việt Bân. Khi cô ta đến, anh cũng chẳng còn tỉnh táo mấy. Vừa nhìn thấy Trần Dục Tú, Dương Việt Bân liền lấy tay chống lên bàn, cố ngồi dậy. - Cô tới rồi thì cùng uống với tôi. Không đợi Dương Việt Bân mời, Trần Dục Tú vừa ngồi xuống đã rót hết ly này rồi uống, lại đến ly khác. Nhưng mấy thứ này thì làm sao có thể làm cô say được. Điều cô không ngờ nhất là Dương Việt Bân lại đau lòng hơn những gì cô tưởng tượng. Cô ta rót đầy ly rượu, dùng một hơi uống hết rồi lên tiếng nhắc nhở Dương Việt Bân - Anh làm gì thì làm, đừng để người khác thấy bộ dạng thảm hại như bây giờ, nhất là đám nhà báo. Dương Việt Bân cười lên một tiếng đầy khinh bỉ. - Cô không đau lòng chắc? - Cũng không đến nỗi tệ hại như anh. Đôi mắt Trần Dục Tú thấm buồn. nhìn chằm chằm xuống dưới. Cô cũng không ngờ kế hoạch không thành công, còn làm cho hai người họ kết hôn thuận lợi. - Dương Việt Bân, theo anh nghĩ, rốt cuộc kế hoạch chúng ta sai ở chỗ nào? Tại sao đã làm mọi chuyện mà hai người họ vẫn có thể kết hôn với nhau? - Kế hoạch của cô không sai, chỉ là áp dụng sai người. Dương Việt Bân lúc này đã nằm gục dưới bàn, trên tay vẫn cầm ly rượu đầy. - Thế nào là sai người? - Giống như bây giờ. Trần Dục Tú suy nghĩ một hồi. Cũng chẳng rõ cô ta nghĩ gì, nhưng càng nhìn càng thấy bí hiểm. - Dương Việt Bân, anh sẽ tiếp tục hợp tác với tôi chứ? - Chỉ cần không làm tổn thương Hoa Tử là được. Dứt lời, anh ực một hơi hết ly rượu trong tay rồi gục xuống bàn. Trần Dục Tú lúc này chẳng bận tâm là Dương Việt Bân thế nào. Cô ta cầm hẳn nguyên chai rượu và cứ thế mà uống. Đến khi trong chai rượu chẳng còn giọt nào, cô ta đặt thật mạnh xuống bàn. - Tôi biết anh không nỡ làm cô ta tổn thương, nhưng vì để đạt được điều mà tôi muốn, tôi không quan tâm người khác như thế nào. Lúc này, Dương Việt Bân đã say nên cũng chẳng nghe Trần Dục Tú nói gì. Trần Dục Tú cho người đưa Dương Việt Bân về, còn cô phải quay về Trần gia. Suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. - Tại Lý Thành lúc này, Lý Đông Lượng vừa trở về phòng làm việc sau cuộc họp kéo dài hơn một tiếng. Nhớ đến cảm giác mệt mỏi, vừa bước ra khỏi phòng họp, hít một hơi thật sâu, bản thân cũng cảm thấy thoái mái. Trong phòng họp, không khí lúc nào cũng căng thẳng, khiến người nào người nấy cũng không thoải mái. Lý Đông Lượng vừa ngồi xuống ghế, nhìn tấm lịch đặt trên bàn, nhớ đến ngày mai lại phải sang La Habana để ký hợp đồng với đối tác. Lần đi này kéo dài ba ngày, cộng thêm thời gian bay đi bay về cũng đã hơn hai ngày. Từ lúc trở về từ Nhật Bản, Lý Đông Lượng chưa bao giờ rời xa Hà Hoa Tử. Lần này nghĩ đến, lại thấy chán nản, nhưng vì công việc, không có lựa chọn khác. " Cốc cốc... " - Vào đi. Nghe tiếng gõ cửa, Lý Đông Lượng chỉnh lại tư thế ngồi cùng quần áo, nghiêm nghị nói. Trợ lý Văn trên tay cầm theo một bản hợp đồng. Đi đến và đưa cho Lý Đông Lượng, nói - Tổng tài, hợp đồng mà ngài cần. - Được. Lý Đông Lượng đọc một lượt, rồi lại mỉm cười khiến Văn Thi khó hiểu. Anh cầm viết, bàn tay cầm bút lại đầy lôi cuốn khó tả, bỗng chốc đã ký xong tên vào hợp đồng. Sau khi Văn Thi rời đi, Lý Đông Lượng nhìn khung ảnh mà mình đặt trên bàn làm việc. Là tấm mà anh đã chụp Hà Hoa Tử khi cả hai cùng qua Nhật Bản. Lần này, mới thật sự là nụ cười tràn đầy hạnh phúc. Tối đó, Hà Hoa Tử giúp Lý Đông Lượng soạn hành lý để sáng mai đi. Cô sắp xếp quần áo ngay ngắn vào vali cho anh. Lý Đông Lượng chỉ đi vài ngày nhưng lại không nỡ rời đi. Anh ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở ấm áp phả vào sau gáy cô. Bất chợt, anh thở dài, Hoa Tử liền nhận ra, hỏi - Sao vậy? - Không nỡ xa em mấy ngày tới. Rất muốn mang em theo. - Anh đã xa em mấy năm còn chịu được, lần này chẳng lẽ không chịu được sao? Hơn nữa, em đi theo rất khó để anh làm việc. Lý Đông Lượng nghe xong liền đẩy cô ngã ra sau. Người anh bên trên đè lấy cô. - Ai nói xa em mấy năm anh chịu được? Anh gần như điên khi tìm em, em có biết không? Hà Hoa Tử câm lặng khi Lý Đông Lượng nói - Nhưng em nói đúng, nếu mang em theo, anh lại không thể tập trung làm việc. - Hoa Tử, sau khi trở về, chúng ta tổ chức hôn lễ nha. Lý Đông Lượng nói rồi, Hà Hoa Tử nhẹ nhàng gật đầu với anh. Thấy cô đồng ý, anh càng quyết tâm phải hoàn thành công việc sớm hơn dự định và trở về với cô. Sau khi Lý Đông Lượng đi, được một ngày đã thành công ký hợp đồng. Có lẽ đã sớm hơn rất nhiều so với thời gian dự định của anh. Khi đã ký xong, đối tác đã mời anh ở lại chơi vài ngày Lý Đông Lượng đã khéo léo từ chối. Hôm trước khi trở về thành phố F, Lý Đông Lượng đã đi dạo một vòng tại đây. Phong cảnh nơi này rất đẹp nhưng lại không có Hà Hoa Tử bên cạnh. Còn Hà Hoa Tử, vắng Lý Đông Lượng, cô cũng chẳng mấy vui vẻ. Nhưng vì không muốn bản thân mỗi ngày đều buồn bã nên mỗi khi rảnh rỗi, cô lại đến Lý gia thăm bà nội. Cô đoán bà cũng sẽ rất nhớ mình. Đúng như Hoa Tử đoán. Vừa biết Hà Hoa Tử đến, Lý thái thái liền chạy xuống đón cô, vui mừng ôm lấy. Cô nghĩ, so với mình, có lẽ bà sẽ thấy cô đơn hơn rất nhiều. Vậy nên, Hoa tử nghĩ, mỗi khi Lý Đông Lượng bận, cô sẽ thay anh đến chơi cùng với bà. Đây cũng là việc mà một đứa cháu dâu nên làm. Có những lúc tức giận, nó sẽ làm cho người ta trở mất đi lý trí. Những chuyện mà bản thân làm cũng không hẳn là chuyện mà mình muốn làm. Có lẽ rất nhiều người đều thuộc dạng người như vậy, và Hoa Tử cũng thế. " Ầm " - Một tiếng động lớn vừa phát ra ngay chính trong phòng. Cô đứng trước bàn trang điểm, bất giác tất cả đồ đều bị cô gạt xuống đất hết. Nhưng có lẽ Hoa Tử vẫn chưa hết tức giận vì bị Lý Đông Lượng hiểu lầm. Trong tất cả đồ trang điểm đang nằm lộn xộn dưới đất thì có một chiếc hộp vuông. Hoa Tử cúi người nhặt nó lên. Không biết vì sao, nhìn nó mà nước mắt cô tuôn như suối, ướt cả phần bên ngoài của chiếc Tử ôm chiếc hộp trong lòng, cứ như vậy mà khóc cho đến khi thấm mệt Còn về Lý Đông Lượng, anh không biết mình nên đi đâu ngay trong tối nay. Nếu về Lý gia nhất định sẽ kinh động đến bà nội, vậy chỉ có thể đến Lý Thành thôi. Vừa đến công ty, anh đã lao đầu vào công việc. Anh tìm tất cả tài liệu dự án của công ty để giải quyết chúng. Nếu không làm như vậy, trong đầu anh lại nghĩ đến Hà Hoa Tử như thế, Lý Đông Lượng đã làm việc đến sáng. Cứ như thường lệ, Văn Thi luôn là người đến công ty sớm nhất để chuẩn bị cho công việc. Nhưng hôm nay Văn Thi lại phải ngạc nhiên khi thấy Lý Đông Lượng có mặt trong công ty còn sớm hơn anh. Thành tích đi làm sớm nhất công ty suốt mấy năm qua của trợ lý Văn cuối cùng cũng chẳng còn. - Văn Thi, cậu đến rồi sao? - Dạ. Văn Thi trả lời có chút ngập ngừng. Nhưng để ý kĩ mới nhận ra, hai mắt của Lý tổng đã thâm như mắt gấu trúc. Chẳng lẽ... - Tổng tài, đêm qua Ngài ở lại đây sao? Văn Thi thận trọng hỏi. Lý Đông Lượng vẫn như thường, vừa xem tài liệu, vừa trả lời. - Công ty còn chút việc nên ở lại. Lý Đông Lượng chợt nhớ ra, liền hỏi - Trợ lý Văn này, cậu có biết cách nào dỗ dành nữ nhân ngoài việc tặng hoa không? Về chuyện này, trợ lý Văn đầy tự tin đáp - Tổng tài, về vấn đề này thì anh hỏi sai người rồi, bởi vì tôi chưa có bạn gái. Lý Đông Lượng tặc lưỡi hỏi tiếp - Với điều kiện của cậu hiện tại thì tại sao vẫn độc thân chứ? - Chẳng phải là tại Ngài sao? Văn Thi thành thật đáp khiến Lý Đông Lượng cũng phải ngạc nhiên. - Tại sao tại tôi chứ? - Vì công việc Ngài giao cho tôi là nhiều vô số, hơn nữa còn bị Ngài cho tăng ca nên tôi không có thời gian quen bạn gái. Lý Đông Lượng nghe xong cũng phải gật đầu trầm trồ. - Đúng là tại lẽ tôi nên giao cho cậu nhiều việc hơn để cậu không có thời gian để ở đây nói nhảm. Văn Thi nghe vậy liền thốt hoảng mà đầu hàng. Sau cuộc nói chuyện ấy, cả hai lại quay vào công việc. Trợ lý Văn đi pha caffee để Lý Đông Lượng có thể tỉnh táo làm việc. Trưa hôm ấy... - Tổng tài, mười lăm phút nữa Ngài có cuộc họp với các lãnh đạo. - Được. Sau khi được Lý Đông Lượng thông qua với thái độ vô cùng hài lòng thì bên ngoài phòng có tiếng động. " Cốc cốc... " - Vào đi. Từ bên ngoài, nhân viên tiếp tân thậm trọng bước vào. Trên tay cô ấy có cầm một chiếc hộp vuông giống như chiếc hộp của Hà Hoa Tử. - Có chuyện gì thế? Giọng anh đầy uy nghiêm hỏi. - Lý tổng, vừa rồi có người nhờ tôi mang thứ này lên cho anh. Nói rồi, cô nhân viên đặt chiếc hộp trên bàn rồi được Văn Thi ngoắt tay ra hiệu " có thể ra ngoài ". Nhìn chiếc hộp trước mặt, Lý Đông Lượng có cảm giác thân thuộc lạ thường. Đột nhiên anh nhớ ra, chiếc hộp này đêm qua được đặt ở bàn trang điểm của Hoa Tử. Anh nhanh chóng mở ra, là caravat. Đối với anh món quà này vô cùng có ý nghĩa, bởi đây là lần đầu tiên anh được Hà Hoa Tử tặng quà. Văn Thi liền liếc nhìn đã nhận ra, caravat này là của một nhãn hiệu nổi tiếng của Trung Quốc. Tuy nó có một màu đen đầy bình thường nhưng lại là phiên bản giới hạn, có giá hơn mười nghìn nhân dân tệ. Văn Thi nhìn thôi cũng đã thấy lóa mắt, anh liền nghĩ " Lý nãi nãi cũng thật có lòng, thời gian cho người mang quà đến lại cùng với ngày tháng sinh của tổng tài. " Lý Đông Lượng sau khi cầm món quà trên tay mới phát hiện tối qua mình đã hiểu lầm Hà Hoa Tử. Hóa ra cô đi cùng Dương Việt Bân là để chọn quà cho anh. - Văn Thi, thông báo với mọi người nửa tiếng sau mới họp. Nói xong, Lý Đông Lượng vội rời đi. Vừa về đến nhà, anh đã lao thẳng lên phòng. Nhưng lúc này trong phòng lại không có ai. Hơn nữa mọi thứ trong phòng vô cùng bừa bộn. Đồ trang điểm bị rơi hết dưới đất. Tủ quần áo cũng chẳng còn một bộ quần áo nào của Hà Hoa Tử. Lý Đông Lượng chạy xuống hỏi người làm mới được biết rằng Đêm qua sau khi đã khóc thấm mệt, Hà Hoa Tử vội lấy vali và mang hết quần áo rồi rời đi. Vừa bước xuống lầu, người làm thấy cô tay kéo vali liền chạy đến hỏi - Thiếu nãi nãi, bây giờ đã muộn rồi, cô định đi đâu vào giờ này vậy? - Tôi về Hà gia. - Vậy có cần tôi báo cho Thiếu gia biết không? - Không cần. Người làm kể lại, lúc ấy nét mặt Hà Hoa Tử đầy u sầu. - Nhìn hai mắt Thiếu nãi nãi sưng hết cả lên, dường như đã khóc rất lâu rồi. Sau khi nghe kể lại, Lý Đông Lượng ngay lập tức lái xe đến Hà gia. Lần này anh thật sự sai rồi. Anh nhất định phải đưa cô trở về nhà và xin cô tha thứ.

tổng tài vợ của ngài lại bỏ trốn