Xét duyệt quảng cáo facebook lâu do vi phạm chính sách. khi bạn vi phạm những chính sách quảng cáo của facebook, không những bài quảng cáo của bạn bị xét duyệt lâu mà còn bị từ chối. lời khuyên cho bạn là nên bỏ luôn bài quảng cáo đó đi và tạo 1 bài quảng cáo mới. Nhưng Em Ơi Đừng Khóc Bóng Tối Trước Mắt Sẽ Bắt Em Đi Remix - Bên Trên Tầng Lầu Remix - Nội dung không dành cho người dưới 16 tuổi. 142 lượt xem. 3; 0; Share Thêm vào Báo cáo Theo dõi. NONSTOP DJ VN 332 theo Xem Phim Bộ Trung Quốc Bạn Gái Lầu Dưới Xin Hãy Ký Nhận (2020) Full Vietsub mới nhất trên iQIYI | iQ.com. Chuyện kể về diễn viên quần chúng Ôn Tiểu Noãn của đoàn kịch Hoàng Mai, để kiếm tiền về cho quê nhà mà được tuyển đóng vai người thầm yêu CEO Diệp Phi Mặc của Văn Hóa An Ninh, sau đó hai người từ giả Phạm tội đối với người từ đủ 16 tuổi đến dưới 18 tuổi, thì bị phạt tù từ 05 năm đến 10 năm. Phạm tội thuộc một trong các trường hợp quy định tại khoản 2 hoặc khoản 3 Điều này, thì bị xử phạt theo mức hình phạt quy định tại các khoản đó. 5. Quá trình mọc răng và thay răng hàm trên của bé thường chậm hơn hàm dưới một ít, cụ thể là: - Răng cửa giữa, mọc lúc 6 - 10 tháng tuổi, thay lúc 6 - 7 tuổi. - Răng cửa bên, mọc lúc 10 - 16 tháng tuổi, thay lúc 7 - 8 tuổi. 7uhPM. Khi được bế lên giường, Phó Nhàn Linh gần như là bất chân rũ rượi cô muốn mặc quần áo vào, vừa mới cầm nội y trên tay, lại bị cậu sinh viên đè xuống hôn môi, không biết cậu lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, mới làm trong toilet không bao lâu vậy mà vẫn có thể đè cô trên giường làm thêm lần bị làm trừ rên rỉ ra thì không còn lời gì khác nữa, giọng cô khàn đến mức không thể phát ra tiếng, khoái cảm càng khiến cô thêm điên cuồng, an ổn nằm trên giường, bị cậu cắm lên đỉnh tận mấy lần, d*m thủy làm ướt cả ga cậu thật sự kết thúc, không biết thời gian đã trôi qua bao mệt đến độ không mở nổi mắt, gắng gượng bò dậy, mặc đồ để về nhà, Vu Hướng Tây bồng cô vào toilet, để cô tắm rửa thêm lần nữa, thấy Phó Nhàn Linh run rẩy mặc quần áo, cậu lặp tức tới giúp cô mặc đồ sửa soạn chỉnh tề, còn mình thì tùy tiện tròng vào một chiếc áo thun cùng quần dài, đỡ cô bị người khác nhìn thấy, Phó Nhàn Linh đưa tay đẩy nhẹ cậu ra “Không cần đâu...”Cô bị mất giọng, không thể phát ra chút âm thanh nào, Vu Hướng Tây không nghe được cô đang nói gì nên chỉ có thể suy đoán qua biểu cảm của Phó Nhàn Linh, cô không muốn cậu đi cậu không yên Nhàn Linh mặc kệ cậu bước ra ngoài, đi chưa được vài bước đã ngã xuống đất, cơn đau khiến cô hít một hơi Hướng Tây vội tiến đến đỡ người “Chị không sao chứ?”Cô cắn răng lắc đầu, phất tay với cậu, giây tiếp theo cô bị Vu Hướng Tây chặn ngang người bế hoảng sợ nhìn xung quanh, vươn tay đánh cậu trai “Thả tôi xuống!”Cậu chàng không nghe được cô nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm nói “Chị, em đưa chị về, đừng từ chối em.”Phó Nhàn Linh hoảng loạn, thang máy trống không, Vu Hướng Tây bế cô đi vào, lên đến lầu ba liền bế cô đến phòng ngủ đặt lên giường, song đi vào phòng bếp rót cho cô một ly nước mật Phó Nhàn Linh uống xong nằm xuống giường, mới đi tắt đèn, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.“Chị.”Giọng cậu nhẹ nhàng mang chút trầm thấp “Ngủ ngon.”Phó Nhàn Linh đã sớm mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng sắp ngủ, nhưng lại vì hai chữ này làm cho con tim dao động một giây, Trương Tuyền Phong chỉ bảo cô ngủ đi, nếu có nói thêm thì chỉ vài câu, sẽ là Ngủ sớm chút đi, ngủ sớm đi, trễ rồi em mau đi ngủ giọng nói của anh ta luôn mang theo một tia miễn cưỡng và hơi mất kiên cô thường xuyên chờ anh ta, dọn một bàn ăn muốn đợi anh ta về rồi cùng nhau ăn cơm, nhưng anh ta luôn rất vội vàng, vội đến mức quên luôn dặn cô rằng không cần chờ, cho đến lúc anh ta trở về, thấy cô còn chưa ngủ, chỉ biết nhíu mày nói một câu “Hôm nay tăng ca mệt quá, trễ rồi em mau đi ngủ đi.”Rõ ràng Phó Nhàn Linh muốn anh ta ôm mình, rồi muốn anh ta nhìn một bàn đầy đồ ăn và nói một câu Thật tiếc không thể ăn được rồi, ngày mai anh nhất định sẽ về sớm để ăn cùng em.”Nhưng không, anh ta vào toilet khi ra ngoài thì đi thẳng về phòng của một nụ hôn, không một cái ôm, thậm chí một câu chúc ngủ ngon, Phó Nhàn Linh đã kết hôn ba năm, và cô chưa bao giờ nghe được câu nói nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra, có lẽ cô đã quá mệt, khóc một hồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì đã đến trưa, cuốn quít bật dậy vơ lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở máy lên nhìn, Vu Hướng Tây bật chế độ im lặng giúp cô, có lẽ là để cô ngủ là cô vẫn chưa xin nghỉ phép. Truyện BJYXCô có chút ngượng ngùng, mới bắt đầu đi làm có mấy ngày mà đã xin nghỉ phép, sau khi nhắn tin xin nghỉ phép cho giám đốc, giám đốc gọi đến, cô mở miệng lên tiếng, giọng nói khàn như âm thanh phát trong đài nhiên vị giám đốc này cũng rất tốt bụng “Cô bị ốm không nhẹ nha, mau đi khám bệnh đi, không sao đâu, đợi khi nào khỏe lại rồi hẵng đi làm.”“Không sao đâu mà, ngày mai tôi đi làm lại, thật xin lỗi giám đốc.” Phó Nhàn Linh nói xin lỗi lần nữa.“Không sao không sao, sức khỏe là quan trọng nhất.” Giám đốc quan tâm ân cần hỏi thăm vài câu, rồi cúp điện Nhàn Linh khẽ thở dài, cô mở giao diện WeChat, có rất nhiều tin nhắn trong WeChat, Thôi Hiểu, tin nhắn của công ty, và có cả Vu Hướng Tây.【 Chị ơi, chị dậy chưa? 】Lúc 10 giờ nhớ lại sự hỗn loạn và dữ dội vào đêm hôm qua, không nhịn được lấy tay day day thái dưxongNgón tay cô click mở khung tin của Thôi Hiểu, trên đó có vài dòng tin nhắn, được gửi từ tối hôm qua, là lúc khi vừa lên xe trở về nhà sau khi mới uống rượu xong.【 Tớ cảm thấy cậu em cún con bên dưới tầng nhà cậu cũng không tồi. 】【 Chắc chắn cậu ta thích cậu, không tin cậu thử hỏi một chút. 】【 Trương Tuyền Phong đã ngoại tình, cậu cũng đừng để bản thân chịu thiệt thòi, anh ta đã cắm sừng cậu rồi, ta cũng phải để cho đầu anh ta mọc sừng, xem ai dài hơn ai. 】Phó Nhàn Linh nghĩ rồi ôm muốn cười, nhưng cười không nhìn căn nhà trống trải, trong đầu hoang mang nhớ tới giọng nói trầm thấp của cậu chàng thì thầm bên tai, kèm theo tiếng thở dốc“Chị à, em thích chị nhiều lắm...” Phó Nhàn Linh có chút mệt mỏi, cơ thể mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, cô không trả lời, cậu trai lại hôn tiếp, trầm giọng hỏi “Được không?”Trong chóp nhoáng Phó Nhàn Linh bị giọng nói này làm cho tê rần cả sống lưng, ôm lấy cổ cậu, cô bị hôn đến mức giọng nói khò khè “Tôi… Không còn sức nữa.”“Không sao.” Cậu cười bế cô đứng dưới vòi sen, lần nữa hôn lên môi cô và nói “Em sẽ tự làm.”Cậu bật vòi sen, tắm rửa đơn giản cho mình, sau đó lấy một ít sữa tắm thoa rửa sạch sẽ thân thể cho cô, bàn tay cậu rất lớn, các đốt ngón tay dài, trên lòng bàn tay có một tầng mỏng vết chai sạn, du tẩu trên da thịt cô, từng chút từng chút tê dại cảm giác ngứa ran khó tả. Truyện chính ở { T R U M t г u y e И . VИ }Phó Nhàn Linh cắn môi, nhưng lại không thể kiềm được phát ra tiếng rên từ trong cổ họng, bàn tay cô đặt trên vai cậu trai, cả người không tự chủ được mà run lòng bàn tay cậu đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, cậu vươn lưỡi liếm mút một bên đầu nhũ hồng hồng, bàn tay xoa nắn bầu vú, cậu chàng cúi người vừa cắn vừa hôn vụng vặt lên nhũ thịt trắng nõn, ở trên đỉnh nhũ mềm mại liếm mút liên hồi, giọng nói phát ra có chút mơ hồ “Chị ơi, nơi này của chị thật xinh đẹp.”Phó Nhàn Linh không biết là do bị cậu liếm láp, hay do câu nói kia khiêu khích, giữa hai chân bất ngờ tuông trào một dòng d*m thủy, cô kẹp chặt chân, tay luồng vào tóc cậu chàng, bất lực thở gấp “Đừng liếm nữa...”“Được.” Cậu ngoan ngoãn ngừng liếm, đi lấy áo mưa, xé mở tròng vào, nhấc một chân cô lên, đỡ dương v*t đi Nhàn Linh bị đâm thọc đến nổi không thể đứng vững bằng một chân, toàn thân phát run, tay cô bóp lấy cánh tay cậu, tiếng kêu nấc phát ra từ trong cổ họng “Chậm một chút...”Cậu đã làm rất chậm, nghe thấy vậy thì chậm hơn, nhưng với động tác chậm rãi khiến cô càng thêm khó chịu, cơ thể căng đến cực điểm, bụng dưới vừa đau vừa cùng cậu cắm vào tận gốc rễ, đồng thời nhấc chân còn lại của cô lên, dùng hai tay đỡ mông cô, áp cô lên bức tường sứ phía sau, tiếp đến đưa đẩy phần hông đóng cọc vào trong thân thể số khoái cảm ập tới, Phó Nhàn Linh bị đâm đến khóc nức nở, cô thoải mái muốn chết, hai tay ôm chặt cổ nam sinh, đôi mắt thất thần nhìn lên không mông lung suy nghĩ, lần cuối cùng mình quan hệ tình dục là khi nào, cô không thể nhớ lực cậu chàng cực tốt, sau khi ôm cô làm trong nhà vệ sinh xong, rồi lại ôm cô vào trong phòng ngủ làm thêm hai lần nữa, cô đạt cực khoái không biết bao nhiêu lần, giọng đều đã khàn.“Chị ơi, ngày mai em có thể tìm chị được hông?” Ý thức còn mê man, bên tai cô nghe thấy giọng nói nỉ non của nam sinh lắc đầu “Không được... Không được...”Nam sinh ngừng nói, cúi đầu hôn lên môi cô, điên cuồng chọc vào rút ra trong cơ thể cảm giống như roi da đánh vào sống lưng, toàn thân như bị giật điện, máu chảy ngược, đầu choáng mắt hoa, cô bị cắm đến khóc thét lên “Ha a...”Cô không biết mình ngất đi từ khi nào, cũng không biết cậu trai ấy rời đi lúc Thôi Hiểu đến đây, cô vẫn còn đang ngủ.“Bà chị ơi, tớ còn tưởng cậu uống thuốc ngủ đó!” Thôi Hiểu mở rèm cửa, đưa tay sờ trán cô “Uống có mấy ly rượu mà ngủ tới tận bây giờ?”Phó Nhàn Linh ngây người mở mắt ra nhìn, kinh hãi cho rằng đêm qua chỉ là một giấc mơ.“Cậu sao vậy? Sao tự nhiên ngây người ra vậy? Chưa tỉnh hả?” Thôi Hiểu giơ đồng hồ đeo tay đến trước mặt cô “Đã ba giờ chiều rồi, giờ này mà còn ngủ được nữa? Tớ thấy cậu ngủ chắc sẽ tỉnh trước buổi trưa, còn chuẩn bị cơm nước thật tốt cho cậu, cậu mà còn không tỉnh, tớ suýt nữa đã gọi 120. “Phó Nhàn Linh rốt cục cũng hoàn hồn, cô nhìn người xung quanh, không ai khác, cô đang nằm trên giường một mình.“Nhìn cái gì vậy?” Thôi Hiểu duỗi cổ nhìn sang.“Không có gì.” Ngay khi Phó Nhàn Linh vừa mở miệng, nhưng bị giọng nói khàn khàn của mình làm cho hoảng sợ, ho khan một tiếng “Tớ…”“**, giọng cậu bị sao thế này?” Thôi Hiểu đứng dậy đi ra ngoài “Chờ chút, tớ pha cho cậu một ly nước mật ong.”Lúc này Phó Nhàn Linh mới chuẩn bị kéo chăn bông ra, chân tay đau nhức và phần thân dưới sưng tấy nhắc nhở cô rằng đêm qua không phải là một giấc đã ngoại tình. Tên Hán Việt Lâu thượng lâu hạThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, H văn, Niên hạ, Đô thị tình duyên, 1v1, Thị giác nữ chủ, NTR, Phi song khiết Tình trạng Hoàn 108 chươngNguồn convert Vespertine và Chin ChinVăn ánHai người bên nhau, nhưng cô lại bị người lừa chị em này có phải vốn không được chúc phúc?Cô là nội trợ, cậu ấy lại la sinh viên, một người hiền thê mẫu mực, một người lại trung thành, chân tình. Thôi Hiểu có gặp qua Vu Hướng Tây, lúc quay đầu nhìn thấy cậu, có chút kinh ngạc "Sao cậu lại ở đây?"Mấy ngày trước cô ấy có đến nhà Phó Nhàn Linh ăn ké cơm, lúc đi siêu thị mua đồ chung với Phó Nhàn Linh, cậu em đẹp trai này còn giúp họ mang đồ đến tận cửa Hướng Tây nhìn cô ấy lễ phép chào hỏi “Chị Thôi Hiểu.”Cậu chàng này rất kỳ lạ, cậu thường gọi người khác là chị xong kèm thêm tên, nhưng mà khi gọi Phó Nhàn Linh chỉ gọi có hai chữ tỷ chị gái, chị 姐姐Lúc ấy Thôi Hiểu từng hỏi tại sao, chỉ thấy lỗ tai cậu trai ửng đỏ, ngại ngùng nói “Không có mà.”Cô ấy quay đầu nói với Phó Nhàn Linh, em trai này có lẽ đã thích cô, nhưng Phó Nhàn Linh chỉ cười, cho rằng cô ấy chỉ đang nói đùa.“Em đi ngang qua, đang muốn về nhà ạ.” Vu Hướng Tây ngoan ngoãn trả lời, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc xe đằng trước “Chị định đi hay sao ạ?”Thôi Hiểu quay đầu nhìn “À, xe còn chưa đi đâu, đúng lúc cậu có thể đi cùng.”Vu Hướng Tây cười với cô ấy, đeo ba lô chạy mấy bước tới, mở cửa xe ngồi Nhàn Linh dựa vào cửa sổ xe, khuôn mặt đỏ bừng cô nhỏ giọng nói với tài xế “Đi thôi.”Tài xế đã lái xe chạy đi rất xa, cô mới quay đầu lại nhìn, không còn thấy bóng dáng của Thôi Hiểu đâu nữa. Đang định quay mặt đi, tầm mắt đột nhiên chạm phải ánh mắt cậu sinh viên, không hề chớp mắt không biết cậu đã nhìn cô được bao họng cô khô rang, nghe thấy cậu chàng hỏi “Chị uống rượu sao?”Cô thuận thế quay đầu dựa lên cửa sổ “Ừ, một ly.”Cậu chàng đột nhiên vươn tay tới, cô giật mình, trái tim đập liên hồi, thân thể như bị đông cứng tại chỗ, vẫn ngồi bất động. Ngón tay cậu trai vén mái tóc dài của cô lên, lòng bàn tay vuốt ve cổ cô, trầm giọng hỏi “Là anh ta làm sao?”Cô chợt hiểu ra cậu đang hỏi gì, tối qua Trương Tuyền Phong mút rất mạnh, buổi sáng cô dùng phấn dậm lên che đi không ít, đến tối khi về, chắc là do bị cọ phai đi hết phấn, nên giờ cậu mới nhìn pha chiếu sáng gương mặt như hoa đào của cô, Phó Nhàn Linh không được tự nhiên gãi gãi tóc mình, vừa vặn che lại cổ, muốn mở miệng, nhưng thấy tài xế đằng trước thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, cô lập tức im chàng lại nắm lấy tay cô, ngón trỏ cô bị thương, tôi nay băng keo cá nhân có thấm chút rượu, bị cô xé rách, giờ chỉ thấy một miệng vết thương đỏ bừng, không còn chảy máu, nhưng vẫn muốn rút tay về, nhưng chàng trai lại cúi đầu đưa ngón tay vào trong miệng, đầu lưỡi liếm láp hôn lên miệng vết thương của giác tê dại dễ chịu từ xương cùng dâng lên, Phó Nhàn Linh suýt nữa kêu ra tiếng, cô lấy tay che miệng, sống lưng bất giác run rẩy, anh mắt vừa kinh ngạc và xấu hổ nhìn cậu chàng, dùng sức hai lần mới rút ngón tay ra là trái tim đập loạn đến nơi, Vu Hướng Tây thanh toán tiền, rồi đứng ở trước cửa xe để đỡ cô xuống không cảm thấy chóng mặt, nhưng động tác liếm hôn lúc ở trên xe của cậu sinh viên đã làm cho phía dưới bị khích thích đến ra nước, cô xuống xe, cúi đầu vội vàng đi vào lẽ là về hơi muộn, thang máy trống không không có ai, chỉ có hai người, Vu Hướng Tây ấn tầng hai, Phó Nhàn Linh thấy cậu chưa bấm tầng ba, liền bước tới muốn ấn, vừa nâng tay lên đã bị cậu chàng nắm cắn chặt môi, giọng nói có chút khàn “Vu Hướng Tây, cậu định làm gì?”“Chị đã hứa với em rồi mà.” Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại có chút ấm ức tủi thân “Vì sao lại để anh ta chạm vào?”Khí huyết Phó Nhàn Linh dâng trào, cô đã hứa với cậu trai hồi lúc thang máy lên đến tầng hai, cậu chàng lập tức kéo cô ra, Phó Nhàn Linh muốn tránh cũng không tránh được, vì lo lắng trên đường lỡ đụng phải người quen, nên luôn trong trạng căng thẳng sợ đến phát cho đến khi cậu chàng mở cửa kéo cô vào, một tay cởi ba lô của mình và túi trên vai cô ra, áp người lên cánh cửa rồi lập tức hôn xuống.“Chị ơi…”Cậu chàng hôn mạnh lên môi cô, ngón tay vuốt ve trên cổ cô, bất chợt cúi đầu xuống, ngậm lấy chỗ dấu hôn mà người kia để, mút cắn mạnh lên nơi Nhàn Linh bị mút đến nổi cả da đầu tê rần, tiếng nức nở trong cổ họng “Không có... Không có làm...”Cậu trai đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt trong veo, nụ cười trên môi càng tươi hơn, Phó Nhàn Linh đẩy cậu ra muốn chạy, nhưng lại bị cậu hôn lên môi lần ngậm lấy môi lưỡi cô, hút hết mọi thứ trong miệng cô, hôn cho đến khi Phó Nhàn Linh không nhịn được rên ra tiếng, nước phía bên dưới càng ngày càng tay cậu cởi bỏ bộ quần áo thể thao xuống, để cơ thể săn chắc có chút mồ hôi trên da chặn cô lại, ngọn lửa nóng bỏng khống chế eo cô, ngón tay cởi mấy khuy áo sơ mi bên dưới, bàn tay mảnh khảnh duỗi vào trong, nắm lấy một khối mềm mại của ngửa cổ thở dốc, bàn tay đặt trên ngực cậu đẩy đẩy “Không được...”Cậu chàng lại kéo áo lót của cô xuống, cúi đầu ngậm lấy đầu v* đỏ mọng, dùng đầu lưỡi khảy khảy, Phó Nhàn Linh lập tức bóp lấy cánh tay cậu nức nở kêu lên “Đừng... Vu Hướng Tây...”“Chị à.”Cậu dùng năm ngón tay xoa nắn bầu ngực trắng trẻo đầy đặn, môi lưỡi ngậm cắn nhũ hoa nhạy cảm đang run rẩy, hàm răng cạ nhẹ vào, giọng khàn như lửa đốt“Một đêm không đủ.” Khi được bế lên giường, Phó Nhàn Linh gần như là bất chân rũ rượi cô muốn mặc quần áo vào, vừa mới cầm nội y trên tay, lại bị cậu sinh viên đè xuống hôn môi, không biết cậu lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy, mới làm trong toilet không bao lâu vậy mà vẫn có thể đè cô trên giường làm thêm lần bị làm trừ rên rỉ ra thì không còn lời gì khác nữa, giọng cô khàn đến mức không thể phát ra tiếng, khoái cảm càng khiến cô thêm điên cuồng, an ổn nằm trên giường, bị cậu cắm lên đỉnh tận mấy lần, d*m thủy làm ướt cả ga cậu thật sự kết thúc, không biết thời gian đã trôi qua bao mệt đến độ không mở nổi mắt, gắng gượng bò dậy, mặc đồ để về nhà, Vu Hướng Tây bồng cô vào toilet, để cô tắm rửa thêm lần nữa, thấy Phó Nhàn Linh run rẩy mặc quần áo, cậu lặp tức tới giúp cô mặc đồ sửa soạn chỉnh tề, còn mình thì tùy tiện tròng vào một chiếc áo thun cùng quần dài, đỡ cô bị người khác nhìn thấy, Phó Nhàn Linh đưa tay đẩy nhẹ cậu ra “Không cần đâu...”Cô bị mất giọng, không thể phát ra chút âm thanh nào, Vu Hướng Tây không nghe được cô đang nói gì nên chỉ có thể suy đoán qua biểu cảm của Phó Nhàn Linh, cô không muốn cậu đi cậu không yên Nhàn Linh mặc kệ cậu bước ra ngoài, đi chưa được vài bước đã ngã xuống đất, cơn đau khiến cô hít một hơi Hướng Tây vội tiến đến đỡ người “Chị không sao chứ?”Cô cắn răng lắc đầu, phất tay với cậu, giây tiếp theo cô bị Vu Hướng Tây chặn ngang người bế hoảng sợ nhìn xung quanh, vươn tay đánh cậu trai “Thả tôi xuống!”Cậu chàng không nghe được cô nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm nói “Chị, em đưa chị về, đừng từ chối em.” Phó Nhàn Linh hoảng loạn, thang máy trống không, Vu Hướng Tây bế cô đi vào, lên đến lầu ba liền bế cô đến phòng ngủ đặt lên giường, song đi vào phòng bếp rót cho cô một ly nước mật Phó Nhàn Linh uống xong nằm xuống giường, mới đi tắt đèn, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.“Chị.”Giọng cậu nhẹ nhàng mang chút trầm thấp “Ngủ ngon.”Phó Nhàn Linh đã sớm mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng sắp ngủ, nhưng lại vì hai chữ này làm cho con tim dao động một giây, Trương Tuyền Phong chỉ bảo cô ngủ đi, nếu có nói thêm thì chỉ vài câu, sẽ là Ngủ sớm chút đi, ngủ sớm đi, trễ rồi em mau đi ngủ giọng nói của anh ta luôn mang theo một tia miễn cưỡng và hơi mất kiên cô thường xuyên chờ anh ta, dọn một bàn ăn muốn đợi anh ta về rồi cùng nhau ăn cơm, nhưng anh ta luôn rất vội vàng, vội đến mức quên luôn dặn cô rằng không cần chờ, cho đến lúc anh ta trở về, thấy cô còn chưa ngủ, chỉ biết nhíu mày nói một câu “Hôm nay tăng ca mệt quá, trễ rồi em mau đi ngủ đi.”Rõ ràng Phó Nhàn Linh muốn anh ta ôm mình, rồi muốn anh ta nhìn một bàn đầy đồ ăn và nói một câu Thật tiếc không thể ăn được rồi, ngày mai anh nhất định sẽ về sớm để ăn cùng em.”Nhưng không, anh ta vào toilet khi ra ngoài thì đi thẳng về phòng của một nụ hôn, không một cái ôm, thậm chí một câu chúc ngủ ngon, Phó Nhàn Linh đã kết hôn ba năm, và cô chưa bao giờ nghe được câu nói nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra, có lẽ cô đã quá mệt, khóc một hồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì đã đến trưa, cuốn quít bật dậy vơ lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở máy lên nhìn, Vu Hướng Tây bật chế độ im lặng giúp cô, có lẽ là để cô ngủ là cô vẫn chưa xin nghỉ phép. Truyện BJYXCô có chút ngượng ngùng, mới bắt đầu đi làm có mấy ngày mà đã xin nghỉ phép, sau khi nhắn tin xin nghỉ phép cho giám đốc, giám đốc gọi đến, cô mở miệng lên tiếng, giọng nói khàn như âm thanh phát trong đài nhiên vị giám đốc này cũng rất tốt bụng “Cô bị ốm không nhẹ nha, mau đi khám bệnh đi, không sao đâu, đợi khi nào khỏe lại rồi hẵng đi làm.” “Không sao đâu mà, ngày mai tôi đi làm lại, thật xin lỗi giám đốc.” Phó Nhàn Linh nói xin lỗi lần nữa.“Không sao không sao, sức khỏe là quan trọng nhất.” Giám đốc quan tâm ân cần hỏi thăm vài câu, rồi cúp điện Nhàn Linh khẽ thở dài, cô mở giao diện WeChat, có rất nhiều tin nhắn trong WeChat, Thôi Hiểu, tin nhắn của công ty, và có cả Vu Hướng Tây.【 Chị ơi, chị dậy chưa? 】Lúc 10 giờ nhớ lại sự hỗn loạn và dữ dội vào đêm hôm qua, không nhịn được lấy tay day day thái dưxongNgón tay cô click mở khung tin của Thôi Hiểu, trên đó có vài dòng tin nhắn, được gửi từ tối hôm qua, là lúc khi vừa lên xe trở về nhà sau khi mới uống rượu xong.【 Tớ cảm thấy cậu em cún con bên dưới tầng nhà cậu cũng không tồi. 】【 Chắc chắn cậu ta thích cậu, không tin cậu thử hỏi một chút. 】【 Trương Tuyền Phong đã ngoại tình, cậu cũng đừng để bản thân chịu thiệt thòi, anh ta đã cắm sừng cậu rồi, ta cũng phải để cho đầu anh ta mọc sừng, xem ai dài hơn ai. 】Phó Nhàn Linh nghĩ rồi ôm muốn cười, nhưng cười không nhìn căn nhà trống trải, trong đầu hoang mang nhớ tới giọng nói trầm thấp của cậu chàng thì thầm bên tai, kèm theo tiếng thở dốc“Chị à, em thích chị nhiều lắm...”

lầu trên lầu dưới